Tab Từ Khóa "Xã xì trét"
Showing posts with label Xã xì trét. Show all posts
(VNE) - Cát Lái, Rạch Chiếc, Gò Vấp, Hàng Xanh, Thanh Đa... là những địa danh quen thuộc ở Sài Gòn nhưng được cho là bị viết sai so với ban đầu.

Hàng Xanh

Là nút giao thông lớn ở cửa ngõ phía Đông của TP HCM, Hàng Xanh là địa danh rất quen thuộc với người Sài Gòn. Vùng Hàng Xanh, bao gồm một phần địa bàn các phường 24, 25 (quận Bình Thạnh), còn có chợ Hàng Xanh, ngã tư Hàng Xanh.

Tuy nhiên, theo tìm hiểu của tác giả Nguyễn Thanh Lợi (trong quyển Sài Gòn - Đất và Người) qua nhiều tài liệu cũ, địa danh này viết đúng phải là Hàng Sanh...

Theo sách Đại Nam quốc âm tự vị của nhà ngôn ngữ học Huỳnh Tịnh Của, Sanh "là thứ cây lớn, nhánh có tua, về loại cây da, mà lá nhỏ". Ngày trước, dọc theo hai bên đường nay là Bạch Đằng có 2 hàng cây sanh, dân thường gọi là Hàng Sanh. Nên có thể kết luận, Hàng Xanh do đọc chệch từ Hàng Sanh mà ra.

Cát Lái

Hiện, tại TP HCM có các địa danh: ngã ba Cát Lái, phường Cát Lái, bến phà Cát Lái, sông Cát Lái... (quận 2) và rạch Cát Lái Lớn, rạch Cát Lái Bé (xã Lý Nhơn, huyện Nhà Bè). Theo các nhà nghiên cứu viết như thế là vô nghĩa.

Nguyên các vùng kể trên ngày xưa lái buôn tụ về buôn bán nên dân gian gọi là vùng của các lái. Trong dân gian vẫn còn lưu truyền những bài vè về các lái buôn ghe bầu từ miền Trung vào Gia Định với hai bài Vè Lái vô và Vè Lái ra. Vì vậy phải viết là Các Lái mới có nghĩa.

Gò Vấp

Là tên gọi của quận vùng ven tại TP HCM. Theo các nhà nghiên cứu, đúng ra phải là Gò Vắp vì đây vốn là vùng đất cao có trồng nhiều cây vắp. Loại cây thân gỗ rất cứng thuộc họ măng cụt, hiện vẫn trồng nhiều nơi tại TP HCM như khuôn viên vườn Tao Đàn, khu vực đường Nguyễn Đình Chiểu, Hồ Xuân Hương gần đó.

Thanh Đa

Người Sài Gòn từ lâu đã quen với các địa danh như Kinh Thanh Đa, cư xá Thanh Đa, chợ Thanh Đa... ở phường 26 và 27 của quận Bình Thạnh. Tuy nhiên, theo các nhà nghiên cứu, địa danh này có nguồn gốc từ tên gọi Thạnh Đa.

Thôn Thạnh Đa thuộc tổng Bình Trị (sau thuộc Bình Trị Thượng), huyện Bình Dương, có từ năm 1818. Trong sách Gia Định Thành Thông Chí của Trịnh Hoài Đức và Monographie de la provine de Gia Định (Chuyên khảo về Gia Định, xuất bản năm 1902 tại Sài Gòn) đều có ghi tên thôn Thạnh Đa. Về sau, do bỏ dấu khi in trên bản đồ thời Pháp, nên địa danh Thạnh Đa biến thành Thanh Đa như hiện nay.

Rạch Chiếc

Rạch Chiếc là con rạch nằm trên địa bàn phường Phước Bình (quận 9) nối sông Sài Gòn với sông Đồng Nai ở phía đông bằng tắt Đồng Nhiên, bắt đầu từ rạch Trao Trảo đến sông Sài Gòn, cắt ngang xa lộ Hà Nội, dài khoảng 6.000 m. Cầu Rạch Chiếc nổi tiếng với trận đánh giải phóng Sài Gòn hồi tháng 4/1975.

Theo các nhà nghiên cứu địa danh học, viết Rạch Chiếc là không đúng mà phải là Rạch Chiết, do xưa rạch này có nhiều cây chiết là "thứ cây mọc hoang, thấp nhỏ, lá lớn, hay mọc hai bên mé sông, thường ra lá non, mùi chát chát có thể ăn như rau". Nếu viết là Rạch Chiếc thì không có ý nghĩa.

Chí Hòa và Kỳ Hòa

Ở TP HCM hiện tồn tại đồng thời hai địa danh được cho là giống nhau đó là Chí Hòa và Kỳ Hòa. Theo các nhà nghiên cứu, Chí Hòa nguyên là tên một làng ở Gia Định, đã được lấy để đặt cho một đại đồn của quân đội ta xây nên để chống Pháp. Khi quân Pháp dồn lực lượng tấn công, đại đồn Chí Hòa thất thủ.

Về địa điểm của đại đồn Chí Hòa, nhà văn Sơn Nam cho biết: "Tướng Tôn Thất Hiệp rồi tướng Nguyễn Tri Phương đều chọn lựa cuộc đất nằm trong địa phận làng Chí Hòa Phú Thọ dọc theo rạch Nhiêu Lộc, lấy con đường đi Tây Ninh (Cách Mạng Tháng Tám ngày nay) làm trung tâm để xây đồn lũy...". Như vậy, Chí Hòa ban đầu là tên làng, mà hiện nay vẫn còn tên gọi như đình Chí Hòa, nhà thờ Chí Hòa... Về sau, Chí Hòa đã trở thành tên một cái đồn được xây dựng tại đó để chống Pháp...

Còn tên Kỳ Hòa xuất hiện vào thời điểm nào? Theo tác giả Trần Trọng Kim trong quyền Việt Nam Sử Lược, thì Kỳ Hòa là cách gọi của người Việt, Chí Hòa là cách gọi của người Pháp. Nhưng tác giả lại không nêu cứ liệu. Còn theo nhà văn Sơn Nam trong quyển Địa danh TP HCM thì Chí Hòa mới là âm gốc, Kỳ Hòa là cách gọi sai lạc vì ngày nay còn địa danh Chí Hòa và ở Nam Bộ không có địa danh mang yếu tố Kỳ ở trước.

Bên cạnh các địa danh xưa, nhiều tên đường tại TP HCM hiện cũng bị viết sai mà các nhà nghiên cứu, nhà văn như: Vương Hồng Sển, Sơn Nam, Nguyễn Đình Đầu, Lê Trung Hoa... đã đề cập đến, hoặc đã được nêu lên trong những công trình biên soạn về Sài Gòn - TP HCM mấy chục năm qua.

Chẳng hạn như đường Sương Nguyệt Ánh ở quận 1, đúng ra phải là Sương Nguyệt Anh. Tuy nhiên, bao lâu nay trên các biển hiệu cũng như trong giao dịch, làm việc, người ta vẫn ghi là "Ánh" thay vì "Anh".

Nguyên ban đầu chỉ có hai chữ Nguyệt Anh (con gái thứ 5 của cụ Nguyễn Đình Chiểu có sắc đẹp và tài làm thơ) đến sau ngày chồng qua đời bà thêm chữ Sương tức "người đàn bà góa chồng" đứng trước để thành biệt hiệu Sương Nguyệt Anh. Bà làm chủ bút tờ báo phụ nữ đầu tiên xuất bản ở Sài Gòn năm 1918 là tờ Nữ giới chung (tiếng chuông của giới nữ).

Đường Lương Nhữ Học nằm trên địa bàn quận 5, thuộc khu vực Chợ Lớn, TP HCM cũng được cho là bị viết sai. Tên chính xác của vị danh nhân này phải là Lương Như Hộc - là quan, danh sĩ thời hậu Lê. Ông cũng là người hai lần làm sứ giả sang Trung Quốc và có công truyền lại nghề khắc bản gỗ in cho dân làng Liễu Tràng, Hồng Lục (tỉnh Hải Dương ngày nay) khiến nghề in nơi đây trở nên phát triển. Chính vì vậy ông được tôn xưng là "ông tổ" nghề khắc ván in.

Một con đường khác cũng bị viết sai là Kha Vạn Cân. Kỹ sư Kha Vạng Cân, nguyên là Bộ trưởng Công nghiệp nhẹ đầu tiên của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, còn là một nhân sĩ trí thức nổi tiếng của miền Nam, từng tham gia kháng chiến chống Pháp và hoạt động cách mạng từ trước năm 1945. Vậy mà không biết vì lý do gì khi đặt tên ông cho một con đường lớn ở quận Thủ Đức, người ta lại viết thành Kha Vạn Cân.

Đường Trương Quốc Dung trên địa bàn quận Phú Nhuận cũng được đặt tên không chính xác vì đúng phải là Trương Quốc Dụng. Trong lịch sử Việt Nam không có vị danh nhân nào như tên con đường đang có. Chỉ có ông Trương Quốc Dụng, là nhà văn, nhà sử học, nhà thiên văn nổi tiếng của Việt Nam và là người có công chấn hưng lịch pháp thời nhà Nguyễn.

Theo Trung Sơn (Vnexpress)
(Giải trí) - Kjeragbolten, Grand Canyon... được nhiều người lựa chọn để ghi dấu lại kỷ niệm du lịch, bất chấp đó là những nơi nguy hiểm có thể lấy đi tính mạng bất kỳ lúc nào nếu mắc một sai lầm nhỏ.

Pedra da Gavea, Brazil

Tại Brazil, mỏm đá nhô ra ngoài ở độ cao 844 m thu hút ngày càng nhiều du khách trẻ tuổi thử thách lòng can đảm. Pedra da Gavea là một ngọn núi thuộc về rừng Tijuca của Rio de Janeiro, được mở cho công chúng bởi một nhóm người dân địa phương từ những năm đầu thế kỷ 19. Hiện Pedra da Gavea nằm dưới sự quản lý của Vườn quốc gia Tijuca.

Từ trên mỏm núi nhìn xuống là một cảm giác rất đáng sợ nhưng không ngăn được những người thích mạo hiểm tới khám phá và chinh phục.

Chính nhờ vị trí nhô ra ngoài và khá dốc, Pedra da Gavea hấp dẫn rất nhiều du khách tìm tới để chụp ảnh và đăng tải lên mạng xã hội Instagram. Các bức ảnh nhận được lượt thích và chia sẻ rất lớn, càng làm cho nơi này trở nên nổi tiếng và kích thích sự chinh phục nhiều hơn.

Preikestolen, Forsand, Na Uy

Nhiều du khách thừa nhận ngồi chênh vênh trên mép của vách đá nổi tiếng Preikestolen (hay còn gọi là Pulpit Rock) cao 600 m thực sự rất nguy hiểm và có thể mất mạng như chơi nếu sơ sẩy. Tuy nhiên hơn 200.000 du khách mỗi năm đã không thể cưỡng lại được cảm giác thú vị khi ngồi tại nơi này và ngắm nhìn thế giới xung quanh.

Năm 2014, nơi đây ghi nhận cái chết thương tâm của một vị khách Tây Ban Nha khi người này đang cố gắng chụp ảnh và rơi xuống dưới.

Kjeragbolten, Na Uy

Kjeragbolten là một hòn đá nằm chênh vênh trên độ cao hơn 1.000 m, kẹt giữa ngọn núi Kjerag tại Rogaland. Qua năm tháng, hòn đá phủ rong rêu và khá trơn trượt do tác động của mưa gió, nhưng nó vẫn là điểm chụp ảnh yêu thích của các du khách ưa mạo hiểm.

Trolltunga, Na Uy

Mỏm đá Trolltunga cũng là một địa điểm nổi tiếng dành cho khách du lịch ưa mạo hiểm đến để chinh phục và chụp ảnh.

Ngồi tại đây, bạn có thể thấy toàn cảnh sông Ringedalsvatnet đẹp hơn cả trong cổ tích cùng phong cảnh trữ tình của hạt Hordaland. Tuy nhiên, trước đó đã ghi nhận một trường hợp du khách 24 tuổi người Australia ngã xuống từ độ cao 300 m do mải tạo dáng chụp ảnh.

El Caminito del Rey, Tây Ban Nha

Đây luôn nằm trong top 10 con đường đi bộ nguy hiểm nhất thế giới. Tuy nhiên địa hình hiểm trở của nó vẫn không ngăn cản được lượng lớn du khách tới đây hàng năm. Rất nhiều trường hợp du khách đã tử nạn khi đang đi trên con đường này.

Cầu Moscow, Nga

Để chinh phục và có những bức ảnh "hoành tráng" trên cây cầu có độ cao chóng mặt này, không ít người đã thiệt mạng.

Tháng 6 vừa qua, một sinh viên 21 tuổi ngã từ độ cao 12 m trong lúc đang cố gắng chụp ảnh selfie. Một người khác cũng chết khi rơi từ độ cao 30 m do chạm tay vào đường dây điện cao thế trên cầu.

Wedding Cake, Sydney, Australia

Weeding Cake là một mỏm đá nhẵn nhụi cao 50 m, trắng tinh như một chiếc bánh kem trong tiệc cưới. Nó nằm ở công viên hoàng gia, cách Sydney 1h đi xe về phía nam.

Nơi đây thu hút hàng nghìn lượt khách tham quan mỗi năm, nhiều người đổ xổ đến đây để chụp ảnh. Tuy nhiên các nhà khoa học cảnh báo rằng không nên mạo hiểm trèo lên tảng đá này do cấu trúc mỏng manh của nó có thể sụp bất kỳ lúc nào.

- Ảnh Businessinsider.com.au

Potato Chip Rock, California, Mỹ

Mỏm đá "khoai tây chiên" này là một trong những điểm thu hút du khách ở California, Mỹ, đặc biệt là những người yêu thích leo núi và mạo hiểm. Dù chỉ cao 3 m, nhưng nếu sơ sẩy du khách cũng sẽ gặp phải những thiệt hại đáng kể. Không ít người đã phải nhập viện khi gặp nạn tại nơi này.

Grand Canyon, Mỹ

Mỗi năm Hẻm núi lớn đón khoảng 4,5 triệu du khách tới thăm và có khoảng 12 người thiệt mạng tại đây. Nguyên nhân của cái chết khá nhiều, do mệt mỏi, sốc nhiệt, mất nước hoặc trượt chân. Một số vị khách lại chọn đây là nơi kết liễu cuộc đời mình.

Hồ quỷ, thác Victoria, Zimbabwe

Được mệnh danh là "hồ bơi của quỷ", Devil's pool tọa lạc ở độ cao hơn 100 m tại thác nước Victoria.

Mỗi năm có không ít du khách liều lĩnh tới đây để chinh phục cảm giác bơi lộ ở độ cao tử thần. Không ít người thừa nhận chỉ một chút sơ sẩy, có thể họ đã mất mạng khi bơi ở hồ nước trên cao này.

Theo Vnexpress
Người làm nghề dựng nhà chòi trên biển phải tính toán chính xác mực thủy triều, phải ngâm mình dưới nước, phải là thợ lặn giỏi.

Những năm đầu thập niên 2000, cư dân Cam Ranh (Khánh Hòa) bắt đầu phát triển nuôi trồng thủy sản trên biển. Vì vậy, nhu cầu dựng nhà chòi để chăm sóc, canh giữ ngày càng tăng. Nhưng chỉ có những thợ mộc tay nghề cao, nhiều kinh nghiệm mới dựng được nhà gỗ trên mặt nước biển.

Chúng tôi tìm đến tổ dân phố Hòa Do 4, phường Cam Phúc Bắc để theo chân thợ mộc Vy Thanh Đông ra biển. Hôm nay, có người thuê làm nhà chòi nên anh tranh thủ ra thăm chòi chăm rau câu chân vịt (rong sụn) của mình trước khi gọi anh em cùng đi làm.

Đường ra biển Cồn Chim khoảng một kilomet. Đây là vùng biển chuyên trồng rau câu kết hợp nuôi sò của người dân Cam Phúc Bắc. Anh Đông cho biết: "Ở đây nước không sâu lắm nên người dân vừa nuôi rau câu vừa nuôi sò. Nhưng mà bọn người trộm sò và rau câu ngày càng đông, bà con phải thuê tụi tui dựng nhà gỗ để vừa tiện phơi rau câu khi thu hoạch, vừa giữ sò khỏi bị kẻ gian lấy cắp".

Với chiếc xuồng nhỏ hai tay chèo, anh Đông đưa chúng tôi đi qua cả trăm ngôi nhà gỗ cắm cọc xuống biển. Mặt biển được rào chắn bằng cọc tiêu và lưới, làm thành những khu nuôi trồng thủy sản riêng lẻ. Cũng có đường cho xuồng đi lại, nhưng khách lạ như chúng tôi không biết đi lại cụ thể thế nào.

Sau một hồi lênh đênh sóng nước, xuồng anh Đông tấp vào một nhà chòi anh vừa làm xong cho khách. Nhìn dàn cọc khá dày từ đáy biển nhô lên cùng sàn tre, cái chòi lợp tôn chắc chắn, chúng tôi không khỏi ngạc nhiên khi biết căn nhà này chỉ mình anh Đông làm.

Neo xuồng, leo lên bậc thang bằng những cây gỗ, cảm giác đầu tiên là căn nhà không hề lung lay. Dưới mái tôn, giữa gió biển mát rượi, anh Đông cho biết, dựng nhà trên biển khó hơn nhiều so với dựng nhà trên đất liền.

Đầu tiên, khi khách hàng đặt vấn đề dựng nhà, kíp thợ sẽ liệt kê những vật liệu cần dùng, nếu chủ đồng ý thì mua về tập kết bên bờ biển, từ những cây gỗ to bằng bắp đùi làm trụ cho đến tre nứa làm sàn cùng dây kẽm, đinh, bù loong... Kíp thợ dùng một cái bè lớn đưa hết vật liệu lên đó, chờ thủy triều xuống, lội nước kéo ra vị trí chủ nhà yêu cầu.

Kíp thợ vài người phân công mỗi người mỗi việc. Người thì đào hố trụ dưới nước, người kết sàn nhà... Nhưng nếu không có ai cùng làm thì một mình anh Đông vẫn tự tay hoàn chỉnh một nhà chòi trong vài ngày. Anh Đông kể, đào lỗ chôn trụ nhà là vất vả nhất, người thợ phải nắm bắt được mực nước thủy triều lên xuống, phải lặn xuống nước, nhiều nơi đào cát lên lại bị tuột xuống.

Nếu như dựng nhà trên đất liền thì tính toán và cưa sẵn cột cho từng vị trí, với nghề mộc dưới nước, không ai dám mạo hiểm làm việc ấy, vì không biết chắc độ nông sâu của biển, nền biển chắc chắn cỡ nào nên gỗ phải cùng độ dài. Rồi làm cách nào để trụ ngâm dưới nước biển không bị mục nhanh, chống được hà bám...

Những người thợ chuyên dựng nhà chòi trên biển như anh Đông đều ước tính được mọi thông số kỹ thuật trong đầu, không hề có một mẫu giấy hay bản vẽ. Xác định vị trí để đào lỗ dựng trụ xong, người thợ ngậm ống thở, lặn sát đáy biển, dùng xà beng cắm mạnh vào cát, dùng một loại máy (tận dụng máy xịt thuốc trừ sâu cho cây xoài) bắn hơi vào quanh xà beng, cát bay ra, tạo nên cái lỗ.

Cứ thế lặp đi lặp lại thật nhanh để không bị cát và nước lấp cái lỗ sâu dần. Lỗ chôn trụ ít nhất phải sâu 0,7 mét đến 1,2 mét, nên chỉ những ai biết lặn và sức khỏe thật tốt mới có thể đào nổi vì phải ngâm mình dưới nước nhiều tiếng đồng hồ. Số lỗ đào tùy thuộc vào diện tích nhà chòi, nhưng trung bình phải từ 30 đến gần gấp đôi.


Để tăng tuổi thọ những trụ gỗ, người thợ phải ước lượng phần chân trụ bị ngập nước, dùng nhựa đường quét lên nhiều lớp rồi quấn lại bằng lưới ni lông. Nhờ thế mà có những nhà chòi trụ vững trên biển cả chục năm. Xong phần dựng trụ là khoan lỗ thật chính xác để nối trụ với cây giằng ngang bằng bù loong, tạo nên khung sườn vững chắc mới bắt tay vào làm sàn.


Tùy số tiền của khách mà thợ chọn vật liệu. Tiền vật liệu càng cao thì nhà chòi sử dụng càng lâu, chịu đựng được giông bão và biển động. Nhưng sàn chòi, cả phần nhỏ để ở, phần lớn là sân phơi, thường làm bằng tre lồ ô, vì nếu dùng gỗ sẽ tốn kém gấp nhiều lần. Theo anh Đông, nếu 3 người dựng 1 nhà chòi chỉ vài ba ngày là xong, còn một mình thì phải cả tuần.

"Những năm đầu vào nghề, cả nhóm 3, 4 người hợp lực dựng một nhà chòi đã không xuể, bây giờ, nhờ tích lũy được kinh nghiệm, anh em đều có khả năng làm một mình. Làm miết, quen tay rồi cái khó cũng thấy bình thường", anh Đông chia sẻ.

Nhưng anh Đông cũng cho biết, dù gắn bó suốt 10 năm, nghề làm nhà chòi vẫn bấp bênh. Diện tích nuôi trồng thủy sản ở Cồn Chim có hạn, tức "đất xây nhà" cũng có hạn. Mấy năm trước, khi việc nuôi trồng thủy sản ở Cam Ranh nở rộ, anh Đông cùng em rể là Nguyễn Đường và bạn là Nguyễn Trung Kiên lập nhóm để dựng nhà chòi, việc làm không ngớt nhưng nay vịnh biển đã lấp đầy diện tích có thể nuôi trồng được, công việc thưa hẳn.

Rồi 2 thợ trong nhóm không trụ được với nghề do phải ngâm mình dưới nước, tay chân bị "nước ăn", làm quần quật cả ngày cũng chỉ được 300 ngàn đồng tiền công. Mùa khô còn có việc làm, mùa mưa, những người thợ như anh Đông đều thất nghiệp.

Gia đình anh Đông có 4 người. Thuở nhỏ, anh được bố dẫn từ Phú Yên vô Cam Ranh sinh sống. Mải lo làm ăn, gần 40 tuổi anh Đông mới cưới vợ. Một mình lo cho cả nhà, thu nhập từ nghề mộc trên biển không thể trang trải đời sống gia đình.

Nhiều lần có ý định bỏ nghề để tập trung làm nghề khác có thu nhập ổn định, nhưng khi bà con nhờ dựng căn nhà chòi để kiếm kế sinh nhai, anh lại không nỡ từ chối. "Hai anh bạn tôi đã làm việc khác, khách nhờ, tôi không làm thì ở đây không còn ai làm, nên phải nhận lời", anh Đông tâm sự.

Công việc mưu sinh cực nhọc vậy, nhưng như anh Đông nói, nhìn những căn nhà chòi do mình làm vững chắc giữa sóng gió qua bao nắng mưa để giúp người dân nuôi sò, trồng rau câu, là niềm vui lớn nhất, là niềm động viên giúp người thợ mộc trên biển vượt qua bao khó khăn.

Theo Cao Khuyên (Doanh Nhân SG)
(Zing) - Gần đây rộ lên mốt vài em xinh xinh, đến một nơi, chụp bộ ảnh tự sướng thật đẹp, giật title "Đi ABC với chỉ YYY ngàn đồng", và YYY là một con số rẻ giật mình.

Nhiều bạn đọc qua title, ngó qua giá rồi chia sẻ, không kiểm chứng nội dung bài như thế nào, và quan trọng nhất là "đi kiểu ấy có hợp với mình không?".

Và còn nguy hiểm hơn nếu như ngân sách đang hạn hẹp mà bạn vẫn muốn đi, với đúng số tiền đấy.

Kết quả? Đến nơi, bạn chỉ còn cách khóc ròng.


Trần Anh Vũ, quản trị nhóm Phuot.vn, cho rằng, để đi du lịch với giá giật mình, bạn phải cắt giảm ngay cả những nhu cầu tối thiểu, chấp nhận hành xác, đồng thời phải rất may mắn.

Mình bóc tách thử cung đi Cô Tô (Quảng Ninh) với giá 980.000 đồng từ Hà Nội.

1. Vé xe:

- Vé xe Hà Nội - Hạ Long là 200.000 đồng khứ hồi.

Vé xe bus chặng Hạ Long- Vân Đồn là 50.000 đồng khứ hồi.

Xe bus không vào cảng, do đó cách rẻ nhất là chọn phương án đi bộ 2 km từ ngã ba bưu điện Cái Rồng. Giá taxi/ xe ôm khoảng 20.000 đồng 2 chiều.


- Nếu bạn đi xe khách chặng Hà Nội - Móng Cái hoặc Hà Nội - Cửa Ông (Quảng Ninh), và xuống ở ngã ba Cửa Ông, Vân Đồn, tiền xe và tiền taxi/xe ôm còn cao nữa. Nếu bạn chọn đi bộ gần 10 km, bạn có thể tiết kiệm khoản này.


2. Vé tàu:

- Tàu rẻ nhất ra Cô Tô là tàu gỗ/tàu sắt giá 200.000 đồng khứ hồi (từ tháng 5, giá đã tăng thành 260.000 đồng khứ hồi)

- Tàu cao tốc ra Cô Tô là 300.000 đồng khứ hồi (từ tháng 5 đã tăng lên 360.000 đồng)

- Tàu ra Cô Tô con 400.000-600.000 đồng một chuyến, tùy thời điểm. Tiền chia theo đầu người. Tàu chở tối đa 10-14 người.


3. Ngủ trên đảo:


Bạn có thể mang lều theo và cắm trại, sẽ không tốn khoảng này. Nhà nghỉ rẻ nhất trên đảo là 250.000 đồng một đêm cho 4 người. Giá vào mùa du lịch cao hơn nhiều.

4. Chi phí di chuyển trên đảo:

- Thuê xe máy 150.000 đồng trở lên, chưa tính xăng

- Xe điện tự lái ngày thường thuê 800.000 đồng (trong 2 ngày, 8 người)

Ngày lễ, giá thuê là 1,6 triệu đồng

Xe điện theo lượt có giá thấp nhất là 10.000 đồng một lượt.


5. Chi phí khác:


Tắm tráng 10.000 đồng một lượt. Nếu bạn đi 3 ngày 2 đêm, bạn sẽ bơi mấy lượt?

6. Tiền ăn

- Phở/bún/cơm rang/cơm suất có giá rẻ nhất 30.000 đồng. Với chuyến đi 3 ngày 2 đêm, bạn sẽ ăn mấy bữa?

- Nước rẻ nhất là nước lọc, giá 5.000-7.000 đồng một chai. Trong chuyến đi 3 ngày 2 đêm, bạn uống mấy chai?

7. Tiền chơi

Đến đây, bạn có bỏ qua thuyền kayak, đốt lửa trại, hát karaoke?


Vì vậy nếu các bạn có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa:


- Không mang lều, ngủ nhà nghỉ cũng ghép được team, giá 75.000 đồng một người

- Ra đảo Cô Tô con, bạn cũng ghép được team, thì giá chỉ 40.000 đồng một người

- Thuê xe máy, bạn cũng ghép được ôm và xế, giá chỉ 150.000 đồng một người cho 2 ngày.

Hoặc bạn chủ yếu đi bộ, kết hợp xe điện (chấp nhận nhảy xe vài chục chặng mỗi ngày):

+ Cầu Tàu - đường Tình Yêu: 500 m tới 3 km (nếu đi hết đường)

+ Cầu Tàu - bãi đá Cầu Mỵ: 2 km


+ Cầu Tàu - Bắc Vàn: 4 km


+ Cầu Tàu - Vàn Chảy: 6 km

+ Cầu Tàu - Hồng Vản: 7 km

Đi biển mà bạn không dám ăn hải sản, không dám mua nước khi khát, chẳng dám chơi gì, tôi có thể kết luận đây là một chuyến đi hành xác, và để có được cái giá rẻ như vậy bạn phải là người rất may mắn và kiên trì, chịu đựng.

Chi phí cho chuyến đi Cô Tô gần đây của nhóm Phượt

Giá tàu chưa tăng


Bữa tối BBQ - lẩu hải sản: tự mang thực phẩm và thuê đồ, tự nấu, còn lại 4 bữa ăn hàng với đơn giá 30.000 đồng ăn sáng, 60.000 đồng ăn trưa (có hải sản)


- Loa đài thuê mang đi, lửa trại tự túc

- Xe điện thuê để tự lái 8 người xe

- Tàu đi Cô Tô con 10 người một tàu

Với 33 thành viên, ban tổ chức tính toán toát mồ hôi mới có giá 1,08 triệu đồng một người.

Theo Trần Anh Vũ (New Zing)
Thú câu cá có những tác động rất tích cực về mặt tâm thần, giúp giải tỏa stress, căng thẳng, tăng sự hứng thú với cuộc sống, công việc; riêng câu biển còn có giúp tăng cường sức khỏe thể chất. Đặc biệt, nhờ thú đam mê câu cá mà một số cần thủ trong Câu lạc bộ Thegioicauca.com từ bỏ được ma túy, game, cờ bạc…

< Cần thủ phấn khích tột độ khi con cá mắc câu kéo chiếc cần cong vút.

Với những giá trị tích cực như vậy nên câu cá đã được người xưa xếp vào một trong bốn thú vui của ẩn sĩ (ngư (câu cá) - tiều (đốn củi) - canh (cày ruộng) - mục (chăn trâu). Còn ngày nay, câu cá trở thành một thú chơi phổ biến của phái mạnh, từ thanh niên mười tám, đôi mươi đến người lớn tuổi; từ nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư đến nhà giáo, thương gia.

Cùng ngồi bên ly cà phê vào một buổi sáng cuối tuần, anh Đặng Ngọc Sâm Thương, Trưởng phòng Kế hoạch - Kinh doanh của Công ty thực phẩm Amanda Việt Nam (Biên Hòa) đồng thời là một cần thủ kỳ cựu (người câu cá lâu năm) trong Câu lạc bộ Câu cá Bốn số chín, kể:


< Đưa được con cá lớn lên ghe là một chiến tích của cần thủ.


- Tháng này không có chuyến câu biển nào, thấy trong người thiêu thiếu thế nào ấy. Tháng trước đã vừa năn nỉ vợ vừa xin phép sếp tạm gác công việc bộn bề để cùng anh em trong câu lạc bộ vác cần đi Thổ Chu, Phú Quốc.

Bây giờ mà tôi đi nữa thì có lỗi với vợ con và các sếp quá. Nhưng nghe các anh trong hội mở tiệc linh đình vì câu được cá to, trong lòng cứ thấy nôn nao.

Ngưng một chút, anh nói tiếp:
- Lần trước tôi đã để sổng mất một con cá to, chưa kịp nhìn thấy là con cá gì, cảm thấy ấm ức trong lòng đến không ngủ được, mong đến chuyến câu khác để “phục thù”.

- Không câu biển được sao anh không câu sông, câu hồ cho thỏa đam mê?

- Khổ nỗi ai đã từng một vài lần câu biển thì không còn ngồi câu ở sông, hồ nữa.


- Tại sao?


- Vì cảm giác khi câu cá ở biển “đã” lắm. Con cá biển chỉ khoảng 3-4kg nhưng rất khỏe và dai sức, bị lưỡi câu móc vào hàm vẫn kéo sợi cước đi xa đến 200 - 300m làm chiếc cần cong vút.

< Anh Sâm Thương với con cá kiếm - kình ngư hiếm có ở biển Việt Nam.

Cần thủ phải chiến đấu hết sức mình ít nhất là 30 phút mới mong đưa con cá lên khoang ghe. Chiến thắng một con cá to sau một cuộc vật lộn không mệt mỏi tạo cho người câu cá một cảm giác vừa sung sướng vừa tự hào.

Đang kể về chuyện câu biển, anh Sâm Thương cao hứng mở máy tính xách tay mang theo để khoe chiến tích của cả đoàn sau chuyến đi Thổ Chu.

Anh tự hào nói: “Đây là hình tôi với con cá bè lão hàng nặng 8kg. Còn đây là các bạn tôi với con cá thu nặng hơn 8kg, cá bè lão nặng 9kg. Nhìn xem, cá nằm la liệt trên khoang ghe, nào là cá mú thông, mú đỏ nặng 6kg, thút thít, mỏ heo, bớp, nhồng, bò da... đủ cả. Còn đây là con cá đã mắc lưỡi câu, đang được kéo lên thì bị một con cá lớn nào đó đớp ngang bụng, khi câu lên chỉ còn nửa”.

Hào hứng và thỏa mãn trong mỗi chuyến đi

Anh Sâm Thương mê câu từ những năm học cấp một. Ngày ấy, cả nhà và trường đều sát bên những ruộng nước nhiều cá nên anh và các bạn tha hồ quăng cần. Càng lớn, anh càng muốn khám phá nhiều thủ thuật câu, nhiều điểm câu khác nhau.

< Chiến thắng của cần thủ sau hơn hai giờ chiến đấu là con cá thu 12kg.

Đến năm 2007, sau những lần câu biển đầu tiên đầy hứng thú, lại câu được một con cá kiếm lớn – loài kình ngư rất hiếm ở biển Việt Nam, anh không màng đến những chuyến câu cá nước ngọt nữa.

Từ lúc đó, cứ mỗi 1-2 tháng, anh lại tham gia một chuyến câu biển kéo dài bốn ngày, từ thứ Năm đến Chủ nhật. Để tiết kiệm thời gian, anh thường đi về bằng máy bay, đợt đi Thổ Chu tháng Hai vừa rồi cũng không ngoại lệ.

Đoàn của anh có một nhạc sĩ trẻ khá nổi tiếng, một bác sĩ thẩm mỹ cùng một số doanh nhân. Sau chuyến máy bay đến Phú Quốc, cả đoàn tiếp tục lênh đênh trên ghe suốt 7-8 tiếng mới ra đến đảo.

Mực nước biển Thổ Chu sâu từ 40-60m, phía dưới có các rạn đá sỏi nhô cao từ 5-10m, đây chính là nơi trú ngụ của rất nhiều loài cá lớn như bè lão, mú thông, mú đỏ, bớp, nhồng, thu, bò da, thút thít, mỏ heo...

Cá ở rạn phong phú như vậy nên ngư dân ở đây vẫn chú trọng đánh bắt cá hơn là làm dịch vụ. Muốn có nhu cầu đi câu, các cần thủ phải đến liên hệ trực tiếp để theo ghe ngư dân ra biển.

< Những chiếc ghe đưa cần thủ đến những hòn đảo nhiều tôm cá.

Gần đây, một cần thủ trong Câu lạc bộ Câu cá Bốn số chín đã đầu tư một ghe ở Thổ Chu để chuyên phục vụ cho những người mê câu biển. So với Phú Quốc thì dịch vụ du lịch - câu kéo ở Côn Đảo phát triển hơn.

Trước đây, có sáu ghe của ngư dân Côn Đảo chuyên đánh bắt cá ở các rạn đá. Nhận thấy nhu cầu câu cá biển đang dần trở nên phổ biến và thường xuyên nên ba ghe đã chuyển hẳn sang làm dịch vụ.

Hiện nay, tour du lịch - câu kéo của cả chiếc ba ghe này khá chuyên nghiệp, các đoàn câu đã đặt kín lịch trong bốn tháng tới.

Hơn 2 giờ chiều, đoàn câu biển Thổ Chu của anh Thương mới ra đến nơi. Một số cần thủ trong đoàn tỏ ra khá mệt mỏi sau chuyến đi dài, thậm chí có người bị say sóng đến nằm vật vờ trên ghe. Nhưng khi bắt đầu buông cần, bao nhiêu mệt mỏi bỗng dưng tan biến.

< Khi con nước "đẹp" cần thủ có thể câu được hai con cá to một lúc.

Những con cá nhồng bằng bắp tay cắn câu liên tục. Cá này chỉ khoảng 3-4kg, sử dụng để làm mồi câu những con cá to hơn. Đến chiều, khi khoang ghe đã có khá nhiều cá mồi, cả đoàn lại tiếp tục theo thuyền đi câu mực (cũng để làm mồi câu cá hôm sau).

Khoang thuyền sáng trưng, từng mẻ lưới đầy mực ống trong suốt được kéo lên, lấp lánh trong ánh đèn điện, phản chiếu xuống làn nước biển. Khi được chuyển vào khoang nuôi, mực chuyển đổi màu sắc từ trắng sang xanh, hồng… rất đẹp. Lại một đêm mất ngủ với mực đêm.

Sáng hôm sau, cả đoàn thức dậy trước hừng đông để kịp câu đàn cá đói mồi và tranh thủ ngắm mặt trời mọc tuyệt đẹp trên biển. Trời buổi sáng thật yên tĩnh, bốn bề là mặt nước mênh mông, gợn những con sóng nhỏ.

Anh chàng trẻ tuổi nhất đoàn vốn hay nói cũng lặng im, tập trung cao độ vào chiếc cần của mình. Cả trong tầm nhìn lẫn suy nghĩ của các cần thủ lúc này chỉ còn biển và cá.

Một cảm giác hồi hộp đến kỳ lạ, giống như một cầu thủ đang đưa bóng vào vòng cấm địa, chỉ chờ một cú sút đẹp mắt để ghi bàn nữa thôi.

Có cần thủ trong đoàn nói rằng trong khoảnh khắc ấy là sự giằng co giữa nhiều tâm trạng, giữa hy vọng và thất vọng, giữa sung sướng và đau khổ làm cho thần kinh tăng lên tột độ. Chỉ cần dây cước căng lên, bị kéo đi thì bao nhiêu cảm xúc sẽ vỡ òa bằng một tiếng “Aaa…” thật lớn.

< Cảm giác làm chủ biển cả mênh mông khi chiến thắng được con cá lớn.

Rồi, bằng tất cả sức lực vốn có, đôi khi có cả cùng sự hỗ trợ của đồng đội, cần thủ sẽ chiến đấu với con cá. “Cùng trọng lượng với cá sông, hồ nhưng con cá biển khỏe và dai sức hơn nhiều.

Những con cá cắn câu cứ rẽ nước bơi loằng ngoằng để thoát thân, cần thủ phải có những phút giây chiến đấu hết sức mới đưa cá lên khoang được”, anh Sâm Thương cho biết, “Thông thường, với những con cá 3 - 4kg cần thủ phải chiến đấu gần 30 phút, thời gian này sẽ kéo dài đến 2-3 tiếng đối với những con cá 8 - 10kg”.

Vì thế nên mấy chuyến câu biển trước, một số bạn câu của anh bị kéo tung mất cần, mất cước, thậm chí có cần thủ còn bị cá kéo rớt xuống biển. Chỉ đến khi cần thủ cười khà khà và nói: “Tao thắng mày rồi nhé”, cuộc chiến mới kết thúc.

Mồi giả (mồi jig) ngon hơn mồi thật

Nhiều cần thủ vẫn nghĩ rằng cá biển chỉ thích mồi sống như: cá cơm, tôm sống, mực sống… Do đó, câu cá bằng mồi giả dường như vẫn chưa được nhiều người ưa chuộng.


< Mồi giả rất đa dang và đẹp mắt.


Tuy nhiên, Sâm Thương và các cần thủ trong nhóm câu Côn Đảo, Phú Quốc lại rất thích câu bằng mồi giả. Từ chuyến đi câu ở Côn Đảo vào tháng 10-2011, anh phát hiện ra cá biển rất mê loại mồi này, đặc biệt là cá gáy, bè đốm, bè quỵt, bè lão, hoắc, khế...

Cá bè trang thì tranh nhau ăn mồi giả đến nỗi một cặp cùng dính một con mồi giả có hai lưỡi. Ngay cả hồng bạc 9 - 10kg khá kén mồi cũng bò khỏi hang với miếng mồi này.

Việc sử dụng mồi giả khá thuận tiện vì lưỡi được gắn vào đầu, giữa bụng và đuôi con mồi. Trong sáu loại mồi giả là mồi quay (spinner), mồi nối (plugs), mồi cao su dẻo (soft plastics), mồi nhảy (jigs) và mồi hình thìa (spoons) thì mồi nhảy được sử dụng rộng rãi nhất trong câu biển.

Mồi nhảy làm bằng chì, chìm nhanh nên rất tiện khi câu ở những chỗ sâu hay nước chảy xiết. Phần lưỡi của mồi nhảy thường được phủ bởi nhựa dẻo, lông thú, vải màu, kim loại mỏng, len…
Phần đầu có nhiều hình dạng khác nhau phù hợp với điều kiện của từng ngư trường.


< Cá bé đã bị cá lớn đớp trước khi được câu lên.


Chẳng hạn loại đầu như viên bi giúp mồi chìm nhanh nhưng khoen móc hay có chiều hướng mắc rong; loại đầu hình mũi tàu giúp rẽ nước nhanh, chìm nhanh, thích hợp cho chỗ nước chảy mạnh và sâu; loại hình đầu đạn rẽ nước nhưng nhanh bằng loại mũi tàu nhưng lại ít vướng rong hơn; ngoài ra còn có loại đáy bằng, hình nấm, quả chuối, gót chân, kim tự tháp, cánh quay…

Lưỡi câu của mồi nhảy được phủ bằng nhiều nguyên liệu khác nhau như: lông thú, nhựa dẻo, sợi kim tuyến, có khả năng phản chiếu ánh sáng... Nhiều cần thủ còn kết hợp câu mồi giả với mồi thật để đạt hiệu quả tốt hơn.

Anh Đặng Hoàng Nhân, người sáng lập Câu lạc bộ Thegioicauca.com, cho biết: “Hiện nay cần câu biển có hai loại là cần phíp (fibre, làm từ sợi thủy tinh) và carbon (than chì - grafit). Cần phíp rất dẻo, bền nhưng nặng, cầm mau mỏi tay và người câu khó cảm nhận khi con cá cắn câu. Cần carbon cứng và nhẹ hơn, đọt cần rất nhạy cảm, độ phản hồi cực kỳ cao nhưng lại giòn và dễ gãy hơn. Tùy theo từng ngư trường và loại cá để cần thủ chọn cần câu phù hợp, đôi khi chọn cần cũng do sở thích. Tôi thì thích câu cần carbon hơn”.


< Chế biến cá ngay trên khoang ghe.


Về độ dài của cần, anh Sâm Thương chia sẻ: “Câu biển chỉ nên sử dụng cần ngắn từ 1,6 - 2,1m. Riêng cá thu ở tầng trung thì sử dụng cần dài từ 2,7 - 3m”.

Anh nói thêm: “Cá biển đi ăn theo dòng hải lưu (dân câu thường gọi là con nước). Con nước ở biển Côn Đảo, Phú Quốc thường có hai lần chảy xuôi và hai lần chảy ngược, con cá thường ăn mồi vào khoảng một tiếng đầu con nước (gọi là đầu con) và một tiếng cuối con nước (gọi là cuối kiệt). Con nước đẩy phù du đi nên cá nhỏ sẽ bơi theo để ăn phù du, cá lớn lại ăn cá nhỏ. Buông câu đúng thời điểm, cá sẽ cắn câu liên tục. Đây là lúc cần thủ kéo cá đến không kịp suy nghĩ, nhất là những con cá khoảng 3kg".

Anh Nguyễn Tuấn Nam, chủ nhiệm Câu lạc bộ Thegioicauca.com, chia sẻ thêm: “Thời điểm trước khi biển động, cá ăn mồi rất mạnh, có lẽ để dự trữ năng lượng. Trong biển động và sau động vài ngày, con cá rất kém năng động khi tìm thức ăn. Do đó, con nước có “đẹp” bao nhiêu nhưng nếu trong cơn dông bão, động đất, sấm chớp… thì câu cũng không thu kết quả tốt”.

Trong những lần anh em hội câu biển ngồi lại bên nhau, các cần thủ thường đùa rằng câu cá là thú chơi của triệu phú. Bởi vì từ cần, cước, chì, mồi câu… đều có nhiều giá khác nhau để dân câu lựa chọn, nhưng một bộ cần “được được” cho câu biển thì phải cả chục triệu đồng trở lên.

< Đi câu mực đêm.

Nhiều bộ dụng cụ câu đặt từ nước ngoài giá vô cùng đắt đỏ, như bộ của một dân câu thứ thiệt (giấu tên) ở Quảng Ninh, bạn của anh Tuấn Nam, lên đến cả trăm triệu đồng. Ông là một thành viên quen thuộc của Câu lạc bộ Câu cá Phú Quốc.

Mỗi năm, ông lại vác cần lên hai chuyến bay liên tiếp từ điểm đầu đến điểm cuối tổ quốc (Phú Quốc) để thỏa “cơn ghiền”.

Dân câu lắm chiêu nịnh vợ

Dân câu thường tếu táo ngâm nga với nhau đoạn thơ biến tấu từ bài Quê hương của nhà thơ Giang Nam: Có những ngày trốn đi câu/ Té cầu ao/ Vợ bắt được/ Chưa mắng câu nào đã khóc/ Cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích / Chị giận anh rồi/ Tối sang ngủ với em… (Nguyên văn: Nhớ những ngày trốn học/ Đuổi bướm cầu ao/ Mẹ bắt được/ Chưa đánh roi nào đã khóc/ Có cô bé nhà bên/ Nhìn tôi cười khúc khích...).

Bởi hầu như ông chồng nghiện câu nào cũng thường xuyên bị vợ giận. Các chuyến câu biển dài ngày làm mặt mũi người chồng trở nên phờ phạc vì mất ngủ, không có cảm giác đói khát dù bỏ bữa, toàn thân cháy nắng vì phơi mình giữa biển khơi.


< Màu sắc của mực trong khoang nuôi biến đổi liên tục.


Nhiều khi, cần thủ còn gặp nguy hiểm như chuyến đi Kiên Lương - Kiên Giang hồi tháng 2/2012 của anh Tuấn Nam. Người lái ghe bị lạc đường trong hoàn cảnh nửa đêm tối mịt mùng.

Anh cho biết: “Mười bốn người thật sự hoang mang trên một chiếc ghe cào cá ven bờ khá mỏng manh chứ không phải thuyền đánh cá chuyên nghiệp, ghe chỉ cần đụng phải một rạn đá ngầm nào thì… ”.

Tuy giận dỗi thường xuyên nhưng hầu hết các cô vợ vẫn tôn trọng thú đam mê của chồng vì mỗi chuyến đi câu vừa giúp xả stress, lại vừa thắt chặt hơn tình cảm giữa những người của nhiều ngành nghề khác nhau như: doanh nhân, bác sĩ, kỹ sư, nhạc sĩ…

Chỉ cần một người phấn khích la lên “Aaaa…” thì những người khác gần như quăng cần mình sang một bên, hăng hái xông đến, người phụ cầm cần, người kéo dây, người cầm vợt, người gỡ cá…


Bên cạnh đó, để vừa giữ bình yên gia đình vừa thỏa máu nghiện câu, các cần thủ đều có vài chiêu thu phục vợ như: chiều chuộng vợ gấp đôi ngày đầu mới cưới, cố gắng “ôn bài trả bài” tốt, thi thoảng còn phải massage cho vợ, giăng mùng cho vợ trước khi ngủ, năng đưa vợ con đi chơi…, có ông còn chịu khó pha sẵn nước nóng với tí phèn để ngâm chân và cọ móng cho vợ vào ngày cuối tuần thay vì gặp gỡ, la cà cà phê với bạn bè.


Trên thực tế, thú câu cá có những tác động rất tích cực về mặt tâm thần, giúp giải tỏa stress, căng thẳng, tăng sự hứng thú với cuộc sống, công việc; riêng câu biển còn có giúp tăng cường sức khỏe thể chất.

Đặc biệt, nhờ thú đam mê câu cá mà một số cần thủ trong Câu lạc bộ Thegioicauca.com từ bỏ được ma túy, game, cờ bạc… Với những giá trị tích cực như vậy nên câu cá đã được người xưa xếp vào một trong bốn thú vui của ẩn sĩ (ngư (câu cá) - tiều (đốn củi) - canh (cày ruộng) - mục (chăn trâu).
Còn ngày nay, câu cá trở thành một thú chơi phổ biến của phái mạnh, từ thanh niên mười tám, đôi mươi đến người lớn tuổi, từ nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư đến nhà giáo, thương gia.

Theo Xuân Lộc (Doanh Nhân Sàigòn)
(Giải trí) - Chưa tới 10 quốc gia miễn visa cho công dân sở hữu hộ chiếu Sudan, Somalia hay Afghanistan.

Hộ chiếu Thế giới

Hộ chiếu Thế giới hiện được khoảng vài nghìn người trên thế giới sử dụng để đi đến một số quốc gia. Trên thực tế, tấm hộ chiếu này do một tổ chức phi lợi nhuận có trụ sở ở Washington tên gọi là Dịch vụ Thế giới quản lý. Một tấm hộ chiếu có thời hạn 10 năm sẽ có giá khoảng 100 USD.
Hộ chiếu Thế giới xuất hiện lần đầu tiên vào khoảng thập niên 50 của thế kỷ trước nhờ công của Gerry Davis, cựu diễn viên nhà hát Broadway, nhằm cho phép những người vô gia cư và dân tị nạn có thẻ căn cước để băng qua các vùng lãnh thổ quốc tế.

Cộng hòa Biafra

Cái tên Biafra hẳn sẽ vô cùng lạ lẫm với nhiều người, nhưng quốc gia ly khai này đã tồn tại từ năm 1967. Những cư dân tại đây phần lớn là người Igbo chủ trương ly khai do căng thẳng về kinh tế, sắc tộc, văn hóa và tôn giáo ở Nigeria. Do vậy, chính quyền mới đã cấp hộ chiếu cho người dân của mình. Không may là chúng không hề được quốc tế công nhận.

Triều Tiên

Người có hộ chiếu Triều Tiên chỉ được miễn visa tại 10 nước.

Transnistria

Transnitria là vùng lãnh thổ hầu hết nằm trên dải đất giữa sông Dniester và biên giới phía Đông Moldovan với Ukraine. Hộ chiếu này chỉ có giá trị khi bạn đi đến vùng Abkhazia và Nam Ossetia.

Nam Ossetia

Nam Ossetia là nhà nước bán công nhận ở vùng phía Nam Caucasus, nằm trong lãnh thổ tự trị của Nam Ossetia, thuộc Nhà nước Xã hội Chủ nghĩa Georgia cũ. Hộ chiếu của Nam Ossetia chỉ được công nhận ở Nga, Nicaragua, Venezuela, Nauru, Tuvalu, Abkhazia, Nagorno – Karabakh và Transnistria.

Abkhazia

Tự tuyên bố là một quốc gia độc lập, quốc gia bán công nhận Abkhazia nằm dưới sự kiểm soát của một chính quyền ly khai đặt tại ở bờ Đông của Biển Đen và sườn Tây Nam Caucasus. Những nơi công nhận nền độc lập của quốc gia này gồm có Nga, Nicaragua, Venezuela, Nauru, Nam Ossetia, Transnitria và Nagorno-Karabakh.

Nagorno Karabakh

Cũng như các quốc gia bán công nhận khác, Nagorno Karabakh đã tự tách khỏi Azerbaijan do những mâu thuẫn chưa được giải quyết giữa quốc gia này và cộng đồng dân tộc Armenia.

Các cuộc thương thuyết cho tới nay vẫn không mang lại được thỏa thuận hòa bình vững vàng và Nagorno Karabakh cũng vẫn không được nhiều quốc gia khác công nhận. Tấm hộ chiếu này chỉ có thể sử dụng ở Nam Ossetia, Abkhazia và Transnistria.

Palestine

Người Palestin chỉ có cơ hội được miễn thủ tục visa ở 12 quốc gia. Ít ỏi là vậy, nhưng con đường đi nước ngoài của người Palestine còn hạn hẹp hơn do tình hình bất ổn và không có một sân bay nào còn dùng được ở dải Gaza.

Sudan

Hộ chiếu Sudan chỉ có thể giúp người dân nước này được miễn thủ tục visa tại 7 quốc gia.

Sri-Lanka

Nhỉnh hơn hộ chiếu Sudan một chút, hộ chiếu của người Sri-Lanka có giá trị miễn visa ở 13 nước.

Somalia

Theo Chỉ số giới hạn Visa 2015, người mang hộ chiếu Somalia có thể đến 30 quốc gia và vùng lãnh thổ mà không cần làm thủ tục visa hoặc chỉ làm thủ tục khi đến nơi. Tuy nhiên, con số quốc gia miễn visa hoàn toàn chỉ giới hạn ở 5 nước.

Afghanistan

Người sở hữu hộ chiếu Afghanistan có thể được miễn thủ tục visa ở 7 quốc gia và vùng lãnh thổ như quần đảo Cook và quần đảo Pitcairn.


Theo Vĩnh Hy (Vnexpress)